Nghiện ma túy, hại cả cuộc đời

Nghiện ma túy, để có tiền tiêu xài, các bị cáo đã “trượt dài” trên con đường phạm pháp. Hậu quả phải nhận là những bản án nghiêm khắc, bỏ lại cha mẹ già, con thơ với cuộc sống khó khăn, thiếu cả vật chất lẫn tình thương.

Các bị cáo tại phiên tòa xét xử ngày 27-5. Ảnh: T.Tâm

Ngày 27-5, TAND tỉnh tuyên phạt các bị cáo: Hoàng Trọng Thái (37 tuổi, ngụ TP.HCM) mức án tù chung thân, Nguyễn Hữu Giàu (31 tuổi, quê tỉnh An Giang) 16 năm tù, Nguyễn Duy Linh (31 tuổi, ngụ xã Vĩnh Thanh, H.Nhơn Trạch) 16 năm tù, Vũ Chung Đông (49 tuổi, ngụ xã Phú Hội, H.Nhơn Trạch) 15 năm tù, Lê Minh Hoàng (28 tuổi, ngụ TP.HCM) 15 năm tù, Lê Thị Kiều Trang (32 tuổi, ngụ TP.HCM) 10 năm tù cùng về tội mua bán trái phép chất ma túy.

* Vì tiền bất chấp hậu quả

Tranh thủ thời gian trước khi xử án, bị cáo Thái quay sang hỏi thăm tình hình sức khỏe của bị cáo Trang (là người chung sống như vợ chồng với Thái) với vẻ mặt hối hận vì đã lôi kéo Trang cùng mua bán ma túy, để rồi Trang phải vướng vào vòng lao lý, bỏ lại con thơ chưa tròn 10 tuổi cho người thân chăm sóc.

Bị cáo Thái là con cả trong gia đình có 3 anh em. Khi mới 19 tuổi, Thái đã tham gia trộm cắp tài sản và lãnh án 2 năm tù. Ra tù không có nghề nghiệp ổn định, lại thiếu tiền tiêu xài nên Thái đi cướp giật tài sản và lãnh mức án 3 năm 6 tháng tù. Sau khi được trả tự do, Thái tiếp tục chọn lối sống buông thả để rồi vướng vào ma túy và trở thành con nghiện. Tiếp đó, Thái lại bị bắt vì mua bán ma túy và lãnh mức án 12 năm tù.

Trải qua thời gian dài cải tạo, bị cáo Thái vẫn không từ bỏ ma túy mà sau khi ra tù còn táo bạo hơn khi rủ rê, lôi kéo đồng bọn tạo nên các “chân rết” mua bán ma túy tại Đồng Nai với quy mô lớn hơn. Trong thời gian này, bị cáo chung sống như vợ chồng với Trang và tiếp tục tìm các đầu mối mua đi bán lại ma túy. Tính từ tháng 3-2020 đến tháng 4-2020, Thái đã 3 lần mua ma túy tại TP.HCM với tổng khối lượng 350g ma túy đá (34 triệu đồng/100g) và 20 viên thuốc lắc (150 ngàn đồng/viên thuốc lắc), trị giá hơn 120 triệu đồng.

Số ma túy mua được, Thái giao cho Giàu, Hoàng, Trang bán lại cho Linh. Linh tiếp tục bán cho Đông phân phối và bán lẻ cho người nghiện trên địa bàn để thu lợi bất chính.

* Hối hận muộn màng

Ngay khi nghe Hội đồng xét xử TAND tỉnh tuyên phạt mức án 10 năm tù giam, bị cáo Trang đã ngã quỵ, đôi chân run rẩy không còn đứng vững, nước mắt giàn giụa rơi. Ngày tham gia cùng Thái bán ma túy, Trang chưa từng nghĩ mình phải lãnh mức án nặng như vậy. Trang chỉ nghĩ đến việc phải kiếm nhiều tiền để lo cho gia đình nghèo khó.

Trang kể, vì gia đình khó khăn, cha mẹ già yếu, có người anh bị bệnh thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, không tự lo cho bản thân nên bị cáo phải sớm đi làm để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Sau khi kết hôn, cuộc sống không hạnh phúc, Trang đã ly hôn và nhận nuôi con. Khi quen được Thái, Trang vui mừng vì có người đỡ đần trong cuộc sống nên sẵn sàng phụ Thái “làm ăn” để có tiền lo cho gia đình và đáp ứng nhu cầu chi tiêu. Chỉ vì suy nghĩ nông cạn đã dẫn đến sai lầm lớn và phải trả giá quá đắt khi cha mẹ nghèo khó còn phải cưu mang con thơ của Trang.

Tại phiên tòa xét xử, vị đại diện Viện KSND tỉnh Trần Thị Hương Sen cho rằng, hành vi phạm tội của các bị cáo gây nguy hiểm cho xã hội, là nguyên nhân phát sinh nhiều loại tội phạm khác như: trộm cắp; cướp giật tài sản… gây ảnh hưởng đến trật tự an toàn xã hội. Đặc biệt, các bị cáo có hành vi mua bán ma túy nhiều lần, trong đó Thái và Giàu đều có tiền án, chưa được xóa án tích. Do đó, cần một mức án nghiêm, cách ly các bị cáo ra khỏi xã hội một thời gian dài để cải tạo, giáo dục.

Tại phiên tòa xét xử, Hội đồng xét xử nhận định, hành vi của các bị cáo gây ra là nguy hiểm cho xã hội, bản thân các bị cáo là người nghiện ma túy, thực hiện hành vi phạm tội bằng cách mua ma túy về bán lại cho người nghiện nhằm thu lợi bất chính và thỏa mãn cơn nghiện của bản thân. Hành vi của các bị cáo không chỉ làm băng hoại xã hội, suy đồi nòi giống, gây ra các loại bệnh nguy hiểm mà còn xâm hại chính sách pháp luật của Nhà nước. Do đó, cần áp dụng mức hình phạt nghiêm khắc đối với các bị cáo để răn đe, phòng ngừa chung.

Phiên tòa kết thúc, trên sân tòa vắng lặng chỉ còn các bị cáo lê bước chân nặng nề lên xe chở phạm nhân với sự nuối tiếc muộn màng. Phía ngoài cổng tòa, một vài người thân của các bị cáo nước mắt lưng tròng, lặng lẽ đứng nhìn chiếc xe chở các bị cáo về nơi giam giữ. Giá như các bị cáo không bị đồng tiền làm mờ mắt, cố gắng kiếm việc làm chân chính để có điều kiện ở bên cạnh chăm lo cho cha mẹ già, con thơ thì đã không sa lầy vào “vòng xoáy” ma túy và phải lãnh một bản án nghiêm khắc như trên.

Tố Tâm